1. Bỏ nghề vì không được thông cảm

Bảo vệ là một nghề xuất hiện rất nhiều trong khoảng 10 năm gần đây. Tuy nhiên, không biết có phải vì sự phát triển của nó còn ngắn ngủi, nên nó chưa được tôn trọng nhiều, đặc biệt là trong lĩnh vực đào tạo nhân công. Chính bởi vậy, nhiều người khi nhắc đến bảo vệ đã bĩu môi chê “Toàn là đồ ít học”, nhiều gia đình không muốn cho con theo nghề, nhiều người đang làm cũng bỏ dở vì không nhận được sự động viên của người nhà và tầng lớp.

Anh Tiến, nhân viên dịch vụ bảo vệ nhà hàng khách sạn ở Hà Nội là nạn nhân của tâm lý coi thường nghề bảo vệ này. Với lương hướng là 4 triệu/tháng, một chàng thanh niên nghèo quê ở Thạch Thất vẫn tự hào là nếu hà tằn hà tiện vẫn đủ nuôi sống bản thân mà không phải xin tiền cha mẹ vốn làm nghề nông vất vả. Tuy nhiên, gia đình ý trung nhân anh thì không bằng lòng được việc đó. Hai người rất yêu nhau nhưng gia đình bồ thì cho rằng nghề bảo vệ của anh là nghề dưới đáy của xã hội, những người làm bảo vệ toàn là người chả được học hành gì, hết việc để làm rồi thì mới đi làm nghề bảo vệ. Gia đình nhân tình anh Tiến nhất thiết phản đối, dọa rằng nếu cả hai tiếp tục sẽ từ con. Thế là tình ái của đôi bạn trẻ đổ vỡ. Anh Tiến thất vọng quá cũng bỏ nghề, vất vưởng mãi sau về nhà ở với ba má ở quê và cưới vợ cho xong chuyện. Cuộc sống của anh vì vậy mà cũng không được hạnh phúc trọn vẹn.

2. Nghề bảo vệ vẫn được đào tạo bài bản
Không như anh Tiến không tự hào và yêu thích công việc của mình, anh Lâm (Hoàng Mai, Hà Nội) sau khi thực hiện xong quân dịch đã xác định rõ được đích phấn đấu của mình khi xin vào làm nghề bảo vệ.

bố mẹ anh cho rằng nghề bảo vệ không có mai sau, anh lại chưa có bằng cấp gì trong tay sẽ hết sức khó sống, sau này không làm bảo vệ nữa thì biết làm gì, ông bà khuyên anh đi học nghề cơ khí sau đó đi làm công nhân. Như vậy vừa được học hành mà sau có nghề. Nhưng anh đã thuyết phục ba má rằng: Khi anh vào công ty bảo vệ, với vốn tích lũy về võ nghệ của mình đã có sẵn, anh sẽ được rèn luyện và đào tạo thêm về nhiều mặt: chuyên môn, sức khỏe, ứng xử và cả về võ thuật.

Sau đó khi đi làm, anh sẽ được trau dồi thêm kinh nghiệm sống trong môi trường công ty. Như vậy anh sẽ trưởng thành hơn. Quả đúng như vậy, sau 1 năm đi làm, anh Lâm chững chàng hẳn trong bộ trang phục quen thuộc của viên chức bảo vệ. Ngày xưa ai cũng kêu anh tinh nghịch và phá phách quá trời thời giờ bố mẹ anh mát mày mát mặt vì láng giềng khen anh biết cách cư xử, hiểu tâm lý con người.

ngoại giả, anh Lâm còn nhận được bằng khen “Chiến sĩ thi đua” của công ty về sự tích cực của mình trong công việc. cha mẹ anh giờ đã đánh giá cao quyết định chọn nghề của anh và còn rất tạo điều kiện cho anh hoàn thành tốt công việc.

Như vậy, cùng một tâm lý chưa đánh giá cao nghề bảo vệ của những người xung quanh, mà 2 chàng trai làm trong nghề lại có 2 thái độ khác nhau. Một người thì nản và thất vọng đến mức bỏ nghề, còn người kia thì tự tín và luôn nỗ lực phấn đấu trong công việc. Chính thái độ đó tạo nên thành công hay thất bại của mỗi người. Dẫu rằng tầng lớp vẫn có người chưa tôn trọng nghề bảo vệ nhưng chính những con người làm nghề này mới là người quyết định thái độ đó là đúng hay sai. Do đó, hãy sống thật tốt và yêu nghề bằng cả trái tim mình, nghề sẽ không phụ người.

http://idulich.org/rao-vat/nen-tang-cuong-trong-viec-training-ve-sy-bao-ve/